Chính phủ nội các George I của Liên hiệp Anh

Đồng tiền-guinea sản xuất năm 1718 dưới thời của George I, cho thấy một phần khuôn mặt của ông.

Tại Hanover, George là vị vua chuyên chế. Tất cả các chi tiêu của chính phủ trên 50 thalers (khoảng từ 12 đến 13 bảng Anh), và việc bổ nhiệm tất cả các sĩ quan quân đội, tất cả các bộ trưởng, các quan chức đều thuộc quyền kiểm soát của nhà vua. Ngược lại, ở Vương quốc Anh, quyền lực của nhà vua lại bị Quốc hội chi phối[50].

Năm 1715, khi đảng Whig lên nắm quyền, những người đứng đầu chính phủ bao gồm Sir Robert Walpole, Huân tước Townshend (em trai Walpole), Huân tước Stanhope, Huân tước Sunderland. Năm 1717, Townshend bị sa thải, Walpole đã từ chức ở nội các vì bất đồng với các đồng nghiệp[51]. Lúc bấy giờ Huân tước Stanhope trở thành người nắm quyền tối cao trong công việc đối ngoại, còn Lord Sunderland lo giải quyết những vấn đề trong nước[52].

Quyền lực của Sunderland bị thách thức từ năm 1719. Ông tuyên bố một dự luật quý tộc và cố gắng để hạn chế quy mô của Thượng nghị viện bằng cách hạn chế sự phong tước. Các biện pháp này đã củng cố quyền lực của Sunderland bằng cách ngăn chặn việc phong tước cho những người phản đối ông. Tuy nhiên nó đã bị đánh bại sau khi Walpole dẫn đầu chống đối dự luật qua một bài phát biểu được coi là "bài phát biểu tuyệt vời nhất trong sự nghiệp của ông"[53]. Walpole và Townshend được tái bổ nhiệm là Bộ trưởng, và sang năm tiếp theo, chính phủ mới được hình thành[53].

Một vấn đề lớn hơn xảy ra là tình trạng đầu cơ tài chính và sự quản lý nợ công. Một số trái phiếu chính phủ không thể được mua lại mà không có sự đồng ý của người sở hữu và lãi suất mà họ đưa ra quá cao; do đó mỗi trái phiếu đại diện cho một thời hạn lâu dài về tài chính công, vì trái phiếu đã hầu như không bao giờ được chuộc lại[54]. Năm 1719, Công ty South Sea đề xuất để giải quyết hơn 31 triệu £ (ba phần năm nợ công của Anh) bằng cách trao đổi chứng khoán chính phủ với cổ phiếu trong công ty. Công ty này đút lót cho Lord Sunderlvà, và tình nhân của nhà vua, Melusine von der Schulenburg, cùng với anh em họ của Lord Stanhope, Charles Stanhope, người đứng đầu bộ Tài chính để kế hoạch của họ diễn ra suôn sẻ[55]. Công ty lôi kéo những người giữ phiếu quốc trái để chuyển của họ lãi suất cao của họ, không thể cứu vãn thành lợi tức thấp, cổ phiếu giao dịch dễ dàng bằng đưa ra lợi ích tài chính ưu đãi[56]. Giá cổ phiếu của công ty tăng nhanh chóng; cổ phiếu đã trị giá £128 ngày 1 tháng 1 năm 1720, nhưng trị giá £ 500 khi đề án chuyển đổi đã hoạt động 1 tháng[57]. Vào ngày 24 tháng 6, giá cổ phiếu đạt đến mức kỉ lục là £ 1050[58]. Sự thành công quá lớn của công ty dẫn đến sự nổi đầu cơ của các công ty khác, một số có tính chất giả tạo[59] và Chính phủ, trong một nỗ lực để ngăn chặn, đã thông qua Đạo luật Bubble[60]. Với sự tăng trong thị trường doanh nghiệp dừng lại[61], sự mất kiểm soát bắt đầu vào tháng 8, hậu quả là chứng khoán giảm mạnh tới £ 150 vào cuối tháng 9. Nhiều người, bao gồm cả quý tộc bị mất khoản tiền lớn và một số đã hoàn toàn phá sản[62]. George, đang ở Hanover từ tháng 6, đã phải về Anh vào tháng 10, sớm hơn dự định theo đề nghị của chính phủ Anh[63].

Cuộc khủng hoảng kinh tế lần đó, được biết đến với tên gọi South Sea Bubble, khiến cho George và các bộ trưởng dưới quyền ông đánh mất đi niềm tin từ người dân[64]. Năm 1721, Huân tước Stanhope, dù vô tội trong chuyện này[65][66], đã suy sụp và sớm qua đời sau một cuộc tranh luận gay gắt trong Thượng viện, và Huân tước Sunderland buộc phải từ chức.

Tuy nhiên Sunderland vẫn có một tầm ảnh hưởng nhất định đến nhà vua trước khi ông đột ngột qua đời vào năm 1722, khiến cho quyền lực của Sir Robert Walpole tăng lên. Walpole trở thành thủ tướng trên thực tế của Vương quốc Anh, mặc dù ông không chính thức nhận chức này (chức vụ chính thức của ông ta là Thủ quỹ đại thần thứ nhất và Bộ trưởng của Bộ tài chính). Với những chính sách khá hiệu quả của Walpole, khi cơ cấu lại các khoản nợ và tiến hành bồi thường, giúp ổn định trở lại tình hình tài chính[67]. Thông qua sự quản lý khéo léo của Thủ tướng và Quốc hội, nhà vua có thể tránh xa các ảnh hưởng trực tiếp từ các hoạt động lừa đảo của Công ty[68]. Có tin đồn rằng George đã nhận hối lộ trong vụ này, nhưng không có bằng chứng xác thực, và căn cứ theo Tài liệu lưu trữ Hoàng gia thì thậm chí ông còn mất một khoản tiền khá lớn trong vụ này[69].

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: George I của Liên hiệp Anh //nla.gov.au/anbd.aut-an61539846 http://www.oup.com/oxforddnb/info/freeodnb/librari... http://www.oxforddnb.com/index/10/101010538/ http://www.oxforddnb.com/index/24/101024834/ http://www.oxforddnb.com/index/26/101026255/ http://www.thepeerage.com/p10099.htm#i100988 //www.getty.edu/vow/ULANFullDisplay?find=&role=&na... http://catalogue.bnf.fr/ark:/12148/cb13747103m http://data.bnf.fr/ark:/12148/cb13747103m http://www.idref.fr/084554738